Chiều Chủ Nhật trên đất Mỹ…
Sau dịp cuối tuần vui vẻ cùng bạn bè ở đây, mình muốn có một buổi dành thời gian tĩnh cho riêng mình, và cũng để các bạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho một tuần mới bận rộn. Mở hé cửa sổ cảm nhận thời tiết, hít căng một hơi không khí trong lành, mình thay đồ rồi tung tăng ra khỏi nhà!
Lang thang qua những dãy phố trung tâm dường như đã quá quen thuộc với mình ở thành phố Philly đáng yêu này, bỏ qua những cửa hàng thời trang hấp dẫn hay mấy góc công viên thư giãn, mình lại rảo bước đến tiệm sách Barnes and Noble, nhưng lần này không phải mua sách mà là mua mấy tấm bưu thiếp! Rồi lại bỏ qua Starbucks, McCafe, mình ghé vào một quán café xinh xắn ở ngã tư đường. Mình gọi một cốc Americano coffee đậm chất Mỹ – một cốc café nhàn nhạt, dù vẫn biết là chẳng đủ để khỏa lấp khẩu vị mạnh, nồng của một người Việt Nam đam mê café chính hiệu! Cũng là muốn “nhập gia tùy tục” thôi! Bình thường quán này khá đông và những chỗ ngồi có view đẹp, có cửa kính nhìn ra đường, đều được lấp đầy. Thế nhưng, chiều nay lại khá vắng. Mình thênh thang chiếm trọn một góc trong quán, nhìn thẳng ra đường…
Nhấp một ngụm café, mình tranh thủ lướt web & FB cập nhật tin tức & tình hình mọi người ở Việt Nam. Chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội…nhìn chung vẫn thế nhỉ? Việt Nam của mình vẫn sẽ cứ là Việt Nam thế này trong khoảng 5 năm tới thôi, mình đoán vậy! Rồi nhìn những người mình quen biết… Người thì tất bật với công việc, thành công thăng tiến! Người thì bận bịu với gia đình riêng cùng những thành viên mới! Người thì tranh thủ tận hưởng thú du lịch trong lúc công tác! Tất cả tuy khác nhau, nhưng đều ở trong một guồng máy quay cuồng, gấp gáp của cuộc sống! Chỉ có riêng mình, vào lúc này, lại chọn cách sống chậm… Mình ngồi đây nhìn những người xa lạ qua lại! Đủ các màu da, màu tóc! Không ai biết mình, mình không biết ai, ngay cả thứ ngôn ngữ đang bao bọc xung quanh cũng không phải là của mình. Cảm giác vô hình! Nhưng lại là cảm giác thật tự do! Tất cả mọi thứ đang chuyển động, chỉ có mình là tĩnh. Và mình chìm đắm trong một không gian – nơi mình không thuộc về…
Mới đó mà đã hơn 2 tuần… Mình lại một lần nữa đặt chân đến nước Mỹ. Có một cái duyên kỳ lạ nào đó mà mình tự cảm nhận thấy giữa mình và nước Mỹ. Trong mình luôn tồn tại 2 cảm giác Yêu và Ghét nước Mỹ một cách song song, chứ chưa bao giờ mình thấy Vô Cảm với đất nước thú vị này. Vì sao ư? Vì Mỹ đã từng là kẻ thù của Việt Nam trong quá khứ! Còn bây giờ, hiện tại thì chưa hóa giải hết và tương lai vẫn bỏ ngỏ! Và có lẽ cũng bởi nước Mỹ quá rộng lớn, hơn cả Châu Âu! Và bởi có tên Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, ở đây gần như có tất cả văn hóa của cả thế giới. Mỗi bang có thể coi là một quốc gia khác nhau, tạo cảm giác là chẳng bao giờ khám phá hết được đất nước này. Vẫn biết vậy, nhưng mình vẫn tiếp tục lên đường, tiếp tục ngắm nghía những phần còn lại của nước Mỹ mà mình chưa có dịp đi qua. Hy vọng, càng nhiều càng tốt!
Không có nhiều người đi du lịch cả tháng hay vài tháng như mình. Vì gia đình, vì công việc, vì tiền bạc cứ quấn lấy, rồi siết chặt con người ta trong cái vòng kim cô, kìm nén sự tự do. Còn mình lại sẵn sàng chịu bị mắng, bị trách, hay chịu rủi ro, cứ nhẹ nhàng gửi lại những người thân yêu những cái hôn, rồi dừng hết tất cả công việc, vơ hết đến cả những đồng tiền lẻ dành dụm được, chỉ để đi du lịch. Mà kiểu du lịch của mình cũng rất đơn giản. Cứ có bạn bè người quen ở đâu là mình đến thăm, lưu lại, và sống phần nào cuộc sống của chính những con người ở đó. Chứ không hẳn chỉ đi đến những điạ điểm du lịch nổi tiếng, mà chỉ cần google là ra cả đống, và chỉ cần đi du lịch qua cái máy tính là đủ. Thứ mà mình muốn khi đi du lịch là trải nghiệm chính cuộc sống hàng ngày của những người nơi đây, một cách bình dị. Với mình, đi du lịch là học, là biết, mà cái sự học, sự biết đó ngấm vào trong người mình, chứ không phải để khoe khoang, thể hiện hay check-in…
Tất nhiên, mình cũng sợ gây phiền hà cho người khác khi lưu lại, nhưng mình cố gắng bù lại bằng việc để ý dọn nhà, đi chợ, nấu nướng, hay làm hộ những công việc khác trong nhà những lúc họ bận rộn đi học, đi làm. Rồi găp gỡ, trò chuyện với cả những người bạn của họ, để biết thêm về cuộc sống và những con người thú vị! Có lẽ cũng vì thế mà từ trước giờ, đi đâu mình cũng được chào đón, và không bị thấy phiền. Đó là điều mình luôn trân trọng và làm mình cảm thấy may mắn!
Trước đây, thưở còn đi học hay mới đi làm, mình cứ tự thấy mình vất vả, lo toan, quăng mình vào dòng đời, và cho dù cố gắng đến đâu, lại vẫn nghĩ mình thiếu thốn đủ thứ! Thế nhưng, bây giờ, cũng chẳng hiểu vì sao, mình lại thấy mình quá đầy đủ! Đủ yêu thương, đủ vật chất, mà thấy vật chất quan trọng thật, nhưng cũng chỉ là thứ đứng sau! Kể cũng lạ! Khi đủ đầy rồi, con người ta lại thường cảm thấy hoang mang, sợ đánh mất những thứ mình đang có… Chả vì lý do quái gì, cơ mà cứ sợ thế…
Cứ vẩn vơ ngơ ngẩn như mình vẫn vậy! Rồi sực nhớ ra mấy tấm bưu thiếp để bên cạnh! Bỏ mặc tương lai, và những nghĩ suy, quyết định sau vậy, mình sống cho ngày hôm nay đã! Lấy bút và viết bưu thiếp…
Mà cuộc sống thú vị lắm! Rồi bỗng dưng không hẹn mà gặp bạn ở quán cafe đó rồi cùng đi ăn tối!
Ở đây, Philly – thành phố đã từng là thủ đô của nước Mỹ này, với vị trí Đông Bắc, cùng bề dày lịch sử và những dãy nhà cổ, có cái gì đó rất tương đồng với Hà Nội thân yêu của mình! Và kìa, Philly trở lạnh rồi, cũng như Hà Nội vào thu chín, đón gió mùa về…
Mình chuẩn bị di chuyển xuống phía Nam, tới xứ Texas ấm áp hơn là vừa…
P.S. Giờ này Hà Nội đang đón bóng chiều của ngày thứ Hai đầu tuần, còn ở đây mới có 3h sáng thôi 🙂 Chúc một nửa thế giới ngủ ngon nhé!
_6/10/2014_