Nắng không còn vàng trên mái tóc em xanh
Gió không còn vờn tóc anh đốm bạc
Tim không còn đập nhịp thở chung hổn hển
Và đôi chân quên mất lối đi về
Em không còn em mỗi mùa thổn thức
Anh chẳng còn anh mỗi thuở vỗ về
Ta có còn nhau một góc thẳm sâu
Nơi tiếng lòng trong veo cùng tiếng sóng
Năm bốn mùa giờ chỉ còn có một
Nửa gửi vầng trăng nửa đợi mặt trời
Rót chén tình cất mưa vào trong lá
Không còn nhựa sống nên
Thả
Mình
Rơi…
_Tặng Mình… Hà Nội một ngày mưa_
P.S. Chúc một nửa thế giới ngủ ngon!